Sau "Ngày mai của những ngày mai","Cánh Đồng Bất Tận" và "Yêu người ngóng núi"...
Tôi tìm đến vs "Đảo" (đồng tác giả là Nguyễn Ngọc Tư)....
Phải nói là tôi mê cách chị Tư viết,..nó vẫn vậy..nó hoài như vậy..cứ âm ĩ-cứ ray rứt..đôi khi nó buộc tôi đọc thật chậm đến khó chịu,nhưng làm sao tôi dứt ra được những mẩu truyện quá hay của chị..sách của chị Tư cũng thật là "kén" người !!
Nhất là "Đảo",đứa con này của chị còn hơn như vậy :)) Haizz..
Chị viết thực tế quá,nên có lúc em nghĩ mấy chuyện này đọc trên báo thiếu gì..nhà hàng xóm cũng thấy hoài..thậm chí nhiều khi thấy gia đình mình cũng có mấy chuyện tương tự...
"viết sách dễ vậy sao??toàn thứ đời thường??"...
Koooo! ko dễ,cái khó mà "Đảo" làm được là biến những chuyện "bình dân học vụ" hàng ngày,những con người "bình thường" kia thành những thứ làm tôi ray rứt được và đau lòng được!!
Ngồi nghĩ lại..bình thường m vô tâm quá hay là chị viết hay quá...
Tui thương các nhân vật mà chị cứ bõ ngõ câu chuyện hay viết vài cú "bi kịch" cho phần kết..làm tôi hụt hững từ truyện này đến truyện khác...nó làm tôi cứ muốn đọc hoài nhưng mà day dứt hoài...ác ghê :]]
Thích nhất là :"Biến mất ở thư viện","Mùa mặt rụng" "Vị của lời câm" "Chụp ảnh gia đình" "Đi bụi"... ngoài ra các câu truyện còn lại..tôi đều thích!
[P/S: TẤT CẢ HÌNH ẢNH THUỘC CHUYÊN MỤC SÁCH ĐỀU DO ISA THỰC HIỆN..]